Danh mục
🎥
Phim ngắnPhụ đề
00:00Cảm ơn các bạn đã theo dõi.
00:30Cảm ơn các bạn đã theo dõi.
01:00Cảm ơn các bạn đã theo dõi.
01:29Cảm ơn các bạn đã theo dõi.
01:59Cảm ơn các bạn đã theo dõi.
02:29Nhưng anh nghĩ những khuôn mặt như anh ấy là phổ biến sao?
02:33Anh có biết được đẹp trai như vậy hiếm như thế nào không?
02:37Và rõ ràng anh ấy trong quá trẻ để hai người có thể cùng tham gia kỳ thi.
02:41Chắc tôi đã nhầm lẫn rồi.
02:47Tốt.
02:48Bây giờ anh hiểu rồi thì xin hãy rời đi đi.
02:52Vậy thì hãy để tôi đích thân xin lỗi.
02:55Ê thôi đi.
02:58Có ăn gì mà khỏe thế?
03:00Thưa anh, anh có mang tiền đến chưa?
03:02Tiền cho bữa ăn của anh đấy.
03:11Tôi đã đoán ra mà.
03:14Từ khoảnh khắc anh để lại cái này, giật thế chấp.
03:16Tôi biết ngay anh là một kẻ ăn quyệt.
03:19Nhưng tôi không ngờ anh sẽ quay lại.
03:21Kẻ ăn quyệt.
03:24Cái gì cơ?
03:25Một người ăn rồi chạy.
03:26Như anh.
03:27Thật thô lỗ.
03:28Chạy trốn á.
03:29Thật là một lời buộc tội thiếu tôn trọng.
03:31Tôi không phải là kẻ ăn bám vô liên sĩ.
03:34Có thể bây giờ tôi không có tiền.
03:40Có con suối nào gần đây không?
03:42Tôi sẽ bắt vài con cá và trả nợ.
03:48Ngài vô gia cư này.
03:49Quên tiền đi.
03:51Chỉ cần tránh xa khỏi đây là được rồi.
03:54Hiểu chứ?
03:55Sao cô lại để nó ở đó?
03:58Đồ Môn Đê Cha không phải là thứ.
04:00Nếu anh còn xuất hiện, tôi sẽ báo cáo anh vì tôi ăn quyệt.
04:04Đó chứ.
04:11Sao con lại về đây vào giờ này?
04:14Con đang làm việc ngoài giang phòng.
04:15Con nói thật.
04:20Cô ơi, cho thêm kim chi được không ạ?
04:22Cũng tốt.
04:22Giúp mẹ một tay đi.
04:23Mặc cái này đến bằng kia đi.
04:25Chẳng phải mẹ nói sẽ tự mình quản lý quán ăn sao?
04:32Xin lỗi, nhưng tôi xin gấp lấy lại cái này.
04:34Xin lỗi cô gái.
04:45Cuộc sách tôi tặng cho cô không phải là thứ để đối xử bất cẩn như vậy đâu.
04:49Tiên tài siêu diệt.
04:51Heo Quynh này lần đầu tiên viết về ẩm thực.
04:55Đòi đá.
04:57Mùi gì thế này?
04:57Cậu lại đến rồi.
05:03Mùi thơm của chong gu chan còn thơm hơn cả qua nữa.
05:06Chắc hẳn cậu lại đói rồi.
05:08Nhưng tôi e là cậu phải đợi đó.
05:09Có rất nhiều khách hàng trước cậu.
05:14Thật là không thể tin được gái này.
05:16Chẳng phải tôi đã bảo anh đừng xuất hiện ở đây đủ sao?
05:19Tôi nói nghe giống đùa lắm à?
05:22Đủ rồi đấy.
05:23Nếu không giúp được thì lên lầu đi.
05:24Đừng gây thêm hỗn loạn.
05:26Cậu này, khi khác cậu quay lại nhé.
05:28Được không?
05:29Quay lại á.
05:32Thử xuất hiện ở đây lần nữa xem.
05:34Thế là tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
05:36Rõ chưa?
05:38Ôi trời đất ơi.
05:39Thế là đủ lắm rồi.
05:41Ôi trời ơi.
05:49Đã cứu được toàn bộ.
05:59Xin lỗi, đồ ăn của chúng tôi đâu rồi ạ?
06:02Có ngay đây ạ.
06:09Đừng có làm phiền bà ấy.
06:11Không thấy bà ấy đang bận à.
06:15Tôi cứ tưởng chỉ người Joseon bất kiên nhẫn.
06:17Nhân Duyên đồ kết cũng chẳng khác gì.
06:21Sao cậu lại không giúp một tay nhỉ?
06:23Tôi sẽ trả công cho cậu luôn.
06:25Mẹ!
06:27Mẹ, vào trong đi.
06:30Tôi là dòng dõi quý tộc.
06:31Việc lao động như vậy không xứng với tôi.
06:33Sao cơ?
06:34Vậy ý anh là những người như mẹ tôi là dân thường hèn kém sao?
06:38Không, ý tôi chỉ là quý tộc và dân thường có giai trò khác nhau trong xã hội.
06:42Và vì tôi chưa từng làm những việc này tôi sẽ gây thêm cánh nặng.
06:45Xin đừng hiểu lầm.
06:47Tôi không ngờ lại bị chỉ bảo bởi một gã vô gia cư đấy.
06:53Cứ nói kiểu đó thì sẽ bay màu đấy.
06:56Bay màu trước khi kịp nhận ra luôn.
06:59Bay màu sao?
07:00Bay màu.
07:01Ý cô là ở Duyên Đô Gốc.
07:03Ngay cả quý tộc cũng có thể làm những việc này à?
07:05Không, họ không thể.
07:06Thấy chứ?
07:07Giờ ở đây không có quý tộc.
07:08Không có sự phân biệt giai cấp mà người đều kiếm sống bằng công việc.
07:20Thảo nào anh vẫn còn lan thang?
07:22Vậy không phải là cấm phân biệt đối xử mà là khái niệm đó không tồn tại ở đây ư?
07:32Tôi luôn nghĩ mình là người có tư tưởng tiến bộ.
07:34Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
07:38Duyên Đô Gốc thật sự dược quá sức tưởng tượng phong phú nhất của tôi.
07:41Dần lại ngay.
07:46Kể từ phút này, ai không làm việc hoặc ăn sẽ phải rời khỏi quán này.
07:52Một, hai.
07:57Tôi sẽ cố gắng hết sức.
08:04Bộ đây là người cha quá cố của Ên Siêu.
08:07Rất hợp với cậu đó.
08:08Giờ thì mặc tập nhề giàu đi.
08:24Hãy sử dụng đôi tay của mình.
08:27Và tự mình lấy đi.
08:31Tôi xin lỗi.
08:38Đó là thẻ tín dụng của tôi.
08:45Nhưng anh đã đưa nó cho tôi.
08:49Tôi xin lỗi.
08:52Bộ đưa nó đây.
09:01Cái gì đây?
09:02Sao bên trong lại có khí lạnh thế?
09:09Anh kia, mau qua đây.
09:12Đợi đã, cô đang làm gì vậy?
09:23Món cuối cùng.
09:24Đó, bếp trưởng.
09:25Công nhận thêm khách sau này.
09:27Tôi có cuộc họp quan trọng lắm.
09:28Đã có một bữa ăn thịnh soạn ở Đô-ra.
09:51Hương dì và các trình bày đều hoàn hảo như chính bếp trưởng.
09:54Đẹp đây, những đất kinh củng với cô tôi tơi tả rồi.
09:57Thử ăn quán ở bên kia chứ.
09:59Các xuất ăn ở đó tuyệt vời.
10:00Rẻ hơn Đô-ra cấp 60 lần lát.
10:02Không thể tin được.
10:02Thảo nào lúc nào cũng có hàng vàng người xếp hàng.
10:11Tôi đã hạ cuộc hắn bằng một cách chắc chắn.
10:15Nhưng hắn lại biến mất không dấu vết.
10:18Biến mất à?
10:21Tôi nghĩ ta sẽ tin chuyện đó sao?
10:23Ngay cả tôi cũng khó tin điều đó nữa.
10:29Cơ dù tôi đã bị bỏ bù mê vậy.
10:33Cơ dù người bị bỏ bù mê à?
10:42Vậy, người đã đâm thẳng lưỡi kiếm này vào cổ của Go-san sao?
10:46Cơ chắc chắn về điều đó.
10:48Trừ khi ta tận mắt chứng kiến.
10:53Ta không thể tin những lợi như vậy.
10:58Nhưng nếu ta giết người bây giờ, ta sẽ không bao giờ tìm thấy Go-san.
11:02Go-san không bao giờ tìm thấy Go-san không bao giờ tìm thấy Go-san.
11:08Vậy hãy mang hắn đến cho ta đi.
11:11Giá hắn, hai cốt của hắn, hãy tìm thấy gì đó.
11:17Nếu người thất bại,
11:22Ngươi sẽ chứng minh bằng chính cái cổ của mình.
11:25Nhưng một người chết, biến mất, không dấu chết như thế nào.
11:30Dân, thương ngài.
11:31Quả thật, hắn đúng là một yêu tinh.
11:53Để một lưỡi kiếm đâm vào cổ,
11:55và rồi đơn giản là biến mất sau.
11:57Dân, thương ngài.
11:57Dân, thương ngài.
11:57Dân, thương ngài.
12:01Sao thế? Có gì bắt nghẹn ở cổ họng à?
12:09Ngon quá.
12:11Tôi cũng muốn chia sẻ nó.
12:13Ngay cả dưới cổ họng của mình,
12:14cậu đúng là có tài ăn nói đó.
12:20Có lẽ vì hôm nay tôi đã làm việc,
12:23nhưng đồ ăn thấy ngon hơn.
12:23Đúng như mong đợi thiên tài sư Việt,
12:26Heogun quả là một người gió mọi nghề.
12:33Các mùi kinh khủng gì vậy?
12:34Trước món ăn quý giá như này.
12:37Kinh khủng á?
12:38Đây là Chanel, số 5 đấy.
12:40Tôi đã dung tiền cho nó đấy.
12:43Được chứ?
12:43Bè ơi, con đi đây.
12:45Ăn hẳn đi.
12:46Từ bao giờ con ăn Cheo Go Chang chứ?
12:50Con chả bao giờ ăn cái gì tốt cho sức khỏe cả.
13:00Đây là tiền công của cậu hôm nay.
13:03Phần của cậu cho công việc hôm nay.
13:04Đợi đã, để tôi kiểm tra nhanh đã.
13:16Không phải con định đi sao?
13:18Biết ngay mà.
13:19Sao giờ lương lại cao thế?
13:22Để xem nào.
13:23Một người mới toanh làm việc xấu tí.
13:26Giờ là lương tối thiểu, nhân xấu.
13:31Sau đó trừ 3 phần rút bắp,
13:332 phần trong cậu trang
13:35và cái đĩa mà anh làm dẫn.
13:39Vậy là con chừng này.
13:42Đây là tiền tệ của Yung Đôi Cốt à?
13:44Đây, con là chủ ở đây à?
13:46Trả lại cho cậu ấy đi.
13:48Mẹ chẳng giúp được gì
13:49nếu cứ làm với anh ta như vậy.
13:52Anh ta đã gặp khó khăn trong việc
13:53phân biệt giữa áo và thật rồi.
13:56Mẹ có thể đang cố gắng
13:57cho nhật ảo tượng của anh ta.
13:59Con lúc nào cũng nghĩ mình đúng cả.
14:01Đợi đã.
14:01Người đây đang mặc lông bao à?
14:05Tại sao tiền tệ của Yung Đôi Cốt
14:06lại có chân chung hoàng gia của Chê Sông?
14:09Đương nhiên là có rồi.
14:11Đó là Sê Dông Đại Đế mà.
14:14Tôi đã không nhận ra bệ hả?
14:16Tôi khiêm nhường cầu xin
14:17sự thông cảm của ngài.
14:20Chuyện này hơi quá sức rồi.
14:22Trả lại cho cậu ấy trước đi đã.
14:23Này, này, này.
14:24Trả đi.
14:25Trả đi.
14:28Còn đi đây.
14:29Còn khiêm nhường cầu xin
14:33sự thông cảm của ngài.
14:39Cái này là của cô, phải không?
14:41Dân.
14:46Thường thì tôi không bất cẩn như vậy đâu.
14:50Nhưng lúc đấy tôi đã quá sao nhãn.
14:52Tôi không thể tin mình lại bỏ quên chúng.
14:54Nhưng tiền, anh ổn chứ?
14:57Chắc anh rất ngạc nhiên.
14:59Nhưng giờ có cô mà tôi ổn rồi.
15:07Tôi có thể gọi cô bằng tên được không, Ân Siêu?
15:13Tôi không ngờ anh lại biết tên tôi.
15:16Cứ gọi thoải mái.
15:17Dạ, cô có dạy biết rõ
15:21về sự nghiệp của tôi đấy.
15:26Thì...
15:27Tôi rất vui.
15:33Và cảm ơn cô đã giúp tôi
15:34khi tôi gặp khó khăn.
15:37Ồ, không có gì đâu.
15:38Không, không có gì đâu.
15:41Hàng xóm phải giúp đỡ nhau chứ.
15:43Nhắc đến hàng xóm
15:57Tôi không muốn có những kẻ nguy hiểm làm dạng quan đây.
16:04Tôi cũng nghĩ vậy.
16:06Sao chúng ta lại nghĩ giống nhau như thế?
16:08Để làm được điều đó
16:14tôi tin rằng cô vốn này
16:15cần một chút tinh tế.
16:19Tinh tế?
16:22Đúng vậy.
16:30Ân Siêu
16:31Cô đã bao giờ nghe về
16:34thuyết cửa sổ dở chưa?
16:36Nếu một cửa sổ dở không được sửa chữa
16:40cả khu vực sẽ dần trở thành
16:42khu nhà ổ chuột.
16:43Đúng không?
16:45Tôi không nghĩ chúng ta nên
16:46để cái cửa sổ dở đó
16:50lan trọng ở đây.
16:54Tôi hoàn toàn đồng ý.
16:59Mẹ cô có nói gì không?
17:03Mẹ tôi ước
17:04và chuyện gì?
17:10Không có gì đâu.
17:21Tôi sẽ cho cô khoảng một tuần để suy nghĩ.
17:25Không có gì để suy nghĩ cả.
17:27Mức giá tôi đưa ra cao hơn nhiều
17:32so với giá thị trường.
17:33Do số tiền này cô có thể mở
17:35một nhà hàng lớn hơn ở nơi khác.
17:39Nhà hàng lớn hơn chỉ có nghĩa
17:41là làm việc nhiều hơn.
17:43Và tại sao tôi phải trời bỏ nơi này
17:45để đến một nơi khác chứ?
17:46Tôi sẽ tăng cấp đôi mức giá tôi vừa đưa ra.
17:53Anh thật là dai dẳng.
17:55Tôi đã nói với anh rồi.
17:56Không phải gì tiền.
17:58Anh định làm gì với cái quán tôi tàn này chứ?
18:02Tôi định mở một quán cà phê trắng miệng Hàn Quốc.
18:05Mục tiêu của tôi là
18:06biến toàn bộ khu vực này thành
18:08một môi làng ẩm thực Hàn Quốc cao cấp.
18:10Mọi cửa hàng khác
18:12đều đã được mua lại.
18:15Quán ăn này
18:16là cái duy nhất còn lại.
18:19Vậy còn những người ăn ở đây thì sao?
18:25Một vài khách quen của tôi
18:26dựa vào chỗ này
18:27và họ không còn nơi nào khác để đi.
18:32Nhất thiết phải là đúng chỗ này sao?
18:35Cô có thể phục dụng
18:36những món ăn tương tự ở nơi khác
18:38nhưng điều đó chẳng phải
18:39cũng áp dụng cho anh sao?
18:40Tại sao anh thức khăn khăn
18:41phải là ở đây vậy?
18:47Nghe này
18:47tôi hiểu mà
18:49tôi cũng thấy ái náy khi cản đường
18:51một người trẻ tuổi
18:52đang cố gắng gây dần sự nghiệp.
18:56Vậy nên tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này
18:57nhưng đừng trội mừng.
19:00Tôi có lý do riêng
19:02để muốn giữ lại nơi này đó.
19:09Vậy là bà ấy thậm chí còn chưa nói với con gái của mình.
19:33Chẳng lẽ điều này có nghĩa là không được hay sao?
19:43Nhưng tại sao tiền tệ của Dương Đô Gất
19:45lại in hình chân dung của Sê Dông Đại Đế vậy?
19:48Bởi vì ông ấy là một dân dực được kính trọng.
19:52Vẫn thành thụ của ông ấy đã lan trọng
19:54thậm chí là đến Dương Đô Gất sao?
19:56Dùng đất này có dị dung như thế nào
19:57mà là nhận được sự ngưỡng mộ cao quý đến vậy?
19:59Không còn vua nữa rồi.
20:05Không vua, không quý tộc, không dân thường
20:07mà mọi thứ vẫn dần hành trơn ru đến vậy.
20:10Tôi nghĩ tôi càng ngày càng yêu thích Dương Đô Gất hơn rồi.